Hôm qua Mũi Xẹp vừa đọc được một câu chuyện tình yêu trên mạng, thấy cũng hay nên mũi xẹp kể cho anh nghe nè:
Ngày xưa có một cô bé không xinh nhưng “cao ơi là cao”, sinh ra và lớn lên tại Cao Lãnh. Tuồi thơ thì đủ trò tinh nghịch, cô ấy nhảy dây rất giỏi, chơi gì cũng hay và là thủ lĩnh của xóm. Lớn lên, tuy không xinh nhưng bù lại cô ấy thông minh và học giỏi. Rồi một ngày kia cô ấy xa Ba Mẹ lên Sài Gòn học, cũng như những người khác lần đầu xa nhà cô ấy đã khóc. Ngày Ba đưa lên trường học rồi Ba về, đứng trong ký túc xá nhìn theo cô ấy khóc và những ngày sau cô ấy đã biết thế nào là nhớ nhà, ngày nào ăn cơm cô ấy cũng khóc vì nhớ nhà, nhớ Mẹ, nhớ Ba, nhớ Bà. Cô ấy tên là Huyền Trân.
JW Marriott Phu Quoc Emerald Bay Resort & Spa tọa lạc tại Bãi Kem, thuộc thị trấn An Thới, cách sân bay Phú Quốc khoảng 18,3 km và cách thị trấn Dương Đông 28,4km.
Ngày xưa có một cậu bé gày gò, những cũng “dài ơi là dài”, sinh ra và lớn lên tại Trà Ôn. Tuổi thơ cũng đủ trò tinh nghịch, hàng ngày theo lũ bạn ở xóm rong chơi khắp nơi. Kỷ niệm lớn nhất của câu ấy là vào một buổi trưa Ba Mẹ đi vắng, cậu ấy ra bụi chuối sau nhà và bật lửa lên “đốt chơi” nhưng không ngờ trời nắng nóng nên cháy cây và suýt nữa thì bén lửa vào nhà, kết quả thì mông cậu ấy phải chịu đòn. Rồi cậu ấy rời quê lên Sài Gòn, học tại trường mà Huyền Trân theo học. Cậu ấy tên là Quang Thịnh.
Họ không học cùng lớp, một người lớp D và một người lớp C, nhưng vì lý do học sinh ít thầy nhập lớp lại và họ học chung lớp. Thế rồi “cậu ấy” và “cô ấy” gặp nhau. Hai người họ cùng một tính là “ít nói”. Học cùng nhau một năm mà họ không nói với nhau lời nào, gặp nhau chỉ nhìn nhau. Cậu ấy có giọng nói rất ấm và cô ấy rất thích nghe nhưng chỉ là nghe lỏm qua những lần trò chuyện của cậu ấy và nhỏ bạn thân. Cậu ấy không biết là cô ấy thích cậu ấy. Thắm thoát rồi cũng hết năm học mà họ cũng không nói với nhau lời nào..vẫn chỉ nhìn nhau mà không chào nhau. Rồi hè họ không được gặp nhau nên cô ấy nhớ và một lần cố ấy lấy can đảm, dùng số nhà mình để gọi cho cậu ấy (mà số phone cô ấy có được từ nhỏ bạn thân) chỉ đơn giản để nghe giọng cậu ấy.. alo..alo…alo rồi cô ấy cúp máy, cố ấy ngốc quá. Rồi cô ấy mượn máy điện thoại của anh trai để nhắn tin cho cậu ấy, họ nhắn tin qua lại nhưng có cô bạn cùng lớp làm sợi dây liên lạc. Không biết cô bạn ấy có nói gì với cậu ấy không mà vào một buổi tối cậu ấy nhắn tin nói là “yêu” cô ấy, cô ấy rất vui nhưng hơi bất ngờ vì cậu ấy xưng “anh” gọi “em”. Cô ấy nghĩ là cậu ấy đang trêu chọc mình nên hơi buồn. Họ vẫn không quen nhau, chỉ là nhắn tin qua lại.
Thế rồi hè qua, họ cùng trở lại trường, trong lòng cô ấy rất hồi hợp và lo lắng, không biết gặp nhau sẽ thế nào? Nhưng họ vẫn không nói nói nhau lời nào, thời gian lặng lẽ trôi, cô ấy buồn vì tối là nhận tin nhắn của cậu ấy mà vào lớp là xa lạ. Vào ngày 23/08/2007 cậu ấy hẹn gặp cô ấy ở quán nước gần trường vào buổi trưa sau giờ học buổi sáng. Gần đến giờ cô ấy rất hồi hợp nhưng cậu ấy hứa lèo, lại cho cô ấy leo cây. Cậu ấy cùi bắp! Cô ấy về phòng trở thành trò cho các bạn cười, cô ấy buồn lắm. Rồi cô ấy nhận được tin nhắn của cậu ấy, kêu là dời lại 4h chiều. Nhưng cô ấy không giận mà vẫn đi. Rồi họ chính thức quen nhau. Nói là quen nhưng họ không như những người yêu nhau khác vì họ không hẹn hò mà chỉ tối đến nhắn tin, vào lớp thì không nói chuyện với nhau. Cô ấy muốn được một lần nhìn vào mắt cậu ấy, được lắng nghe giọng cậu ấy dành riêng cho mình. Có những buổi thực hành phải chia nhóm, cô ấy ước được chung nhóm nhau nhưng không được, cậu ấy chưa một lần chủ động. Không biết cậu ấy có thích mình không??
Rồi trường tổ chức cho cán bộ đoàn đi giao lưu ở Bình Thuận, cô ấy đã lấy hết can đảm rủ cậu ấy đi cùng, cậu ấy đã nhận lời. Rồi 2 người đi bộ lại siêu thị nằm ở đường Nguyễn Tất Thành gần đó, cô ấy đang loay hoay thì bất chợt có bàn tay thậy ấm khẽ chạm tay mình và nắm lấy…hiii… Tim cô ấy rộn lên và cô ấy bắt gặp vẻ mặt cậu ấy cũng bối rối. Rồi 2 người nắm lấy tay nhau, chen chút trong đám đông nhưng họ vẫn giữ lấy tay nhau. Trên đường về họ cũng nắm tay nhau. Sau chuyến đi ấy tình yêu của họ đã phát triển, họ dành thời gian cho nhau nhiều hơn và vào một buổi hẹn, cậu ấy đã hôn cô ấy và sau đó thế nào thì anh biết rồi đúng không. Cậu ấy vì cô ấy mà dọn ra ngoài thay vì ở với ông bà Nội, họ gặp nhau thường xuyên hơn và tình cảm của họ đã đi xa hơn. Nhưng có một điều không thay đổi là lúc gần cậu ấy tim cô ấy đập rất nhanh và những lúc bị cậu ấy trêu mặt cô ấy lại nóng bừng lên.
Khi sắp ra trường, họ có một buổi hẹn hò, và cô ấy đã tựa vào lòng cậu ấy mà khóc vì cô ấy sợ sẽ phải xa cậu ấy, nhưng cậu ấy đã bảo với cô ấy rằng cậu ấy sẽ không để cô ấy một mình đâu. Đúng! Cậu ấy đã giữ lời hứa của mình và họ đã yêu nhau tới giờ. Vì cậu ấy là Móm và cô ấy là Mũi Xẹp. Mx: một cách gọi rất thân mà anh dành cho em Móm à và em rất thích nghe anh gọi em là “mx của anh” vì nó sẽ không lẫn lộn em với người khác, vì em tin rằng chỉ có một mx dành cho anh và yêu anh nhiều vậy. Không biết mình sinh ra là để dành cho nhau hay không nhưng em chắc rằng mình đang yêu nhau và sẽ thuộc về nhau mãi mãi.
Tình yêu mà, sao tránh khỏi những giận hờn đúng không anh? Nhưng em tin, tình yêu là sợi dây vô hình đã buộc chặt em và anh lại với nhau, mình sẽ không rời nhau trong suy nghĩ. Hãy cố lên anh yêu nhé, em luôn ở bên anh, anh luôn có em, và mình là của nhau. Với mx lúc này, hạnh phúc là những ngày được ở bên anh, được hờn dỗi anh, được anh dỗ dành và được anh yêu…….
Thỉnh thoảng nghĩ lại khoảng thời gian yêu nhau đó, em vẫn tự hào về tình yêu của tụi mình, vì khoảng cách không làm mình xa nhau mà ngược lại làm mình yêu nhau nhiều hơn. Em tin duyên phận là có thật! Em nhớ như in ngày sinh nhật em, anh đã chở em gấu vượt quãng đường xa đến tặng em, nhìn anh em vỡ òa trong hạnh phúc, cảm ơn anh Móm. Rồi kỷ niệm khi ngày lễ đến, người ta bán hoa đầy trước cổng trường, nhưng hoa anh tặng em là khi hai đứa ngồi học trong thư viện anh vẽ hoa lên tay em và nói là anh tặng em đó, làm em về tắm không dám cọ mạnh, sợ mất hoa.
Khi em viết bài này thì chúng mình đã là vợ chồng, đã cưới nhau được một năm tám tháng mười sáu ngày rồi nhưng em và anh vẫn còn duy trì được nhiều thói quen đó là trước khi em đi làm mỗi sáng đều được anh ôm vào lòng và em thì tranh thủ hôn lên má anh, trước khi đi ngủ hai đứa mình đều nắm tay nhau, hay mè nheo bắt anh cõng…. Những thói quen nhỏ đó góp phần làm cho tình yêu và hôn nhân của anh và em thêm bền vững!
Em hỏi anh vu vơ rằng: nếu có kiếp sau thì anh có lấy mx làm vợ không? Anh trả lời rằng có chứ… Có ai biết ngày mai ra sau đúng không anh nói gì đến kiếp sau, nhưng em tin khi hai người thật sự yêu nhau thì dù có kiếp này hay kiếp sau thì họ vẫn sẽ gặp lại nhau và yêu nhau đúng không anh, và em sẽ là vợ anh nữa…hihih…. Để mỗi ngày được thức dậy cùng anh, cùng làm mọi việc với anh, được ngắm anh cười, được anh làm trò…. Hạnh phúc với em là những điều như vậy! Yêu anh nhất Móm à!
>>> Marry – Marry.vn tuyển Cộng tác viên
Xem hội nhóm "Cô dâu Marry" nói gì: Tham gia là có quà!
Tham gia ngay