Khi màn đêm lạnh lùng mở cửa
Là ruồng rẫy một ngày ngơ ngác sau lưng
Cũng như anh bỏ em giữa lưng chừng
Lưng chừng yêu và lưng chừng chua chát
Có những người đến-đi không hẹn trước
Gieo vào lòng bao nhung nhớ miên man
Em góp nhặt điều dại khờ sót lại
Gửi cho anh. À không. Gửi điêu tàn
Gần gũi thế mà dễ xa lạ thế
Anh bây giờ thoang thoảng ở nơi đâu
Em sẽ vẽ tình mình lên mái phố
Đợi đông sang phủ tang tóc một màu
Là tri kỉ? Là nhân tình? Không phải.
Những chân thành xin cất lại riêng ngăn
Mùa đã vỡ tình ta càng tan vỡ
Rơi xuống đời một-chấm-nhỏ ăn năn.