Chẳng bao giờ anh hiểu được em
em như một mùi hương đã mất
anh kiếm trong mây anh tìm trong đất
trắng hai tay nguyên vẹn một nỗi buồn.
Chẳng bao giờ em hiểu được cô đơn
ngay trong lúc đời ta hồn hậu nhất
anh chẳng trách gì em, anh nói thật
ai trách rừng không hiểu chuyện sông sâu?
Chẳng bao giờ mình hiểu được nhau
hai tinh cầu lẽ nào chung quỹ đạo
trời xanh nào đi theo cùng cơn bão
hò hẹn nào sau dấu chấm câu?
Bài thơ như thể hiện sự trách cứ, lại như mong mỏi đối phương có thể hiểu được mình