Tên: Nguyễn Mai Anh
email: [email protected]
Ngay từ lúc bắt đầu, em đã nghĩ mình chỉ là trạm dừng trong cuộc hành trình đi tới của anh, và em chấp nhận. Đơn giản vì em không thể để anh một mình. Lúc nào nhìn anh em cũng có cảm giác anh sắp bị đêm đen nuốt mất. Anh không biết và sẽ chẳng bao giờ biết. Anh chỉ nghĩ em là con bé ham chơi và bướng bỉnh. Anh nghĩ em hời hợt với những yêu thương của anh. Nhưng anh đâu biết, mang trong đầu ý nghĩ mình chỉ là bến đỗ tạm thời, em đâu dám tranh giành yêu thương. Em mặc định anh là của cô ấy, người yêu đầu của anh, người anh chưa từng quên. Em nghĩ mình có thể trao trả anh khi cô ấy quay về. Nhưng không. Em yêu anh nhiều hơn em nghĩ. Và có lý gì em phải nhường lại điều người ta đã bỏ đi?
Nhiều lần e đã suy nghĩ, nếu lỡ em còn dùng dằng trong mớ suy nghĩ hỗn độn, liệu em có mất anh? Quá khó cho một câu trả lời. Em thôi không còn suy nghĩ về những gì trong quá khứ, thôi không ganh tỵ với những gì anh đã cùng cô ấy. Bởi suy cho cùng, người cùng anh đi tới cuối con đường là em, đúng không anh?
Còn nếu vì yêu anh ấy quá nhiều, không đủ dũng cảm để anh ấy ra đi thi thôi bạn đừng nghĩ gì nữa, hãy cứ yêu như với anh ấy bạn là người duy nhất mà anh ấy yêu đi bạn.
Sao khi yêu bạn lại bắt mình ôm những mớ hỗn độn như thế? Nếu như anh ấy vẫn không thể quên cô ta thì hãy để cho anh ấy ra đi đi