Tên: Hoàng Mây
Số điện thoại: 01222047775
Email: [email protected]
Anh à, có bao giờ anh có cảm giác này không? Cái cảm giác khi lần đầu tiên gặp một người hoàn toàn xa lạ, ở một nơi chẳng mấy thân quen, nhưng khi 2 ánh mắt chạm nhau, anh bỗng cảm thấy có một sự gắn bó kỳ lạ. Dù chẳng biết một chút gì về người ấy, nhưng vẫn cảm thấy rất rõ rằng “Đây sẽ là người sẽ ở lại trong cuộc đời mình”
Chắc chưa đâu nhỉ? Anh là một người già chính hiệu, với cặp kính cận dày và đầu óc thì ngập tràn những con số, thuật toán mà em không bao giờ hiểu được. Ấy vậy mà, chính anh là người cho em cái cảm giác ấy. Chỉ có anh thôi.
Em đã đủ trưởng thành để bớt tin vào những câu chuyện cổ tích, với những cái kết có hậu, với cuộc sống toàn màu hồng nơi công chúa hoàng tử trao nhau nụ hôn đích thực. Thế nên, em chẳng tin cái gọi là tình yêu sét đánh, nhưng em tin vào cảm giác của mình, và trực giác của em đã nói rằng người đó là anh. Chỉ mình anh thôi.
Anh thường chìm đắm trong thế giới của riêng anh, với những suy nghĩ thật sâu và xa. Em thích ngắm anh từ đằng sau như thế, tĩnh lặng và bình yên, đôi lúc em cũng tự hỏi, có bao giờ em xuất hiện trong bộn bề suy nghĩ của anh không?
Anh vẫn thường la em, rằng em sống tình cảm quá, rồi sẽ có ngày người ta làm em đau. Em biết chứ, em có ngốc đâu, vì chính anh cũng đã làm em đau chẳng ít. Thế nhưng, nếu em lấy lý trí đặt trước con tim, thì em có còn là em nữa không? Nếu em làm thế, thật sự sẽ chẳng còn ai làm em tổn thương được nữa, nhưng em cũng sẽ chẳng thể thương anh nhiều như em đã từng, và chắc chắn lần đầu tiên mình gặp nhau, em cũng sẽ để anh lướt qua em như bao người lạ. Nếu phải đánh đổi tất cả những điều đó, chỉ để không bị tổn thương, em xin vẫn là em của ngày hôm nay anh à.
Vì những cảm xúc em có khi bên anh, sẽ chẳng thể nào có lại lần nữa. Khi anh nắm tay em, khi anh khó khăn lắm mới nói được rằng anh cũng thương em, khi em hít hà mùi hương đặc biệt chỉ có trên áo anh, khi mình gần nhau và anh hôn em thật nồng, bối rối và mắc cỡ không biết để đâu cho hết, sau đó anh lại làm em bật cười vì cứ một mực nói “mi nhau” chứ không phải “hôn nhau”. À, và còn những lần anh chở em đi “một vòng Sài Gòn”, mỗi khi em vòng tay vỗ vỗ vào cái bụng của anh chê sao béo thế, là anh lại hóp vào hết sức. Ngốc quá người ơi, thương anh nên thương luôn cả cái bụng béo đó rồi.
Anh à, giữa Sài Gòn hoa lệ 8 triệu người, số phận đã để em và anh gặp nhau, để cùng nhau đi một quãng đường thật dài. Em chẳng dám tin vào chuyện cổ tích, rằng sẽ có một kết thúc có hậu giữa anh và em, nhưng em thật sự tin, cuộc đời này sắp xếp cho mình bên nhau là có lý do của nó, và em thật sự trân trọng quãng thời gian tuổi trẻ của em bên anh. Em cũng chẳng cần biết duyên phận mình đến đâu, em cũng chẳng cần quan tâm rồi em có bị tổn thương. Em chỉ biết rằng, em là một trong số ít ỏi con người trên thế gian này có được cảm giác “sét đánh một cách rất rụt rè”. Và thật lòng, em cảm ơn cuộc đời, vì đã cho em thấy anh, để em thương anh thật nhiều, giữa chốn Sài Gòn hoa lệ này.
SG. 12022015
S.A
P/s: Gửi anh thương, với rất nhiều thương nhớ xoxo
Trước giờ mình nghĩ tình yêu sắt đánh là đánh mạnh, đánh bất ngờ nhưng giờ mình có biết thêm Sét đánh một cách rất rụt rè nữa, chúc 2 bạn mãi hạnh phúc nhé!
Tình yêu hát đẹp, có một cái gọi là duyên số ,khi trời đã se duyên cho 2 người thì dù ở đâu 2 bạn cũng sẽ tìm thấy nhau,chúc bạn hạnh phúc
Không liên quan, bạn trai trong hình mình thấy bụng có bự mô ^^
Chưa từng đọc hết chuyện dài thế này. Chúc bạn trọn vẹn
ủa nhớ sét đánh trong thang máy chứ đâu phải ở parkson? ^^