– Thực ra, tình yêu là một căn bệnh. Ai rồi cũng sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút. Một loại thuốc đặc trị duy nhất là trái tim của anh, nếu anh không chịu hiến dâng, em sẽ giống như đoá hoa hồng bị mất nước, dần dần khô héo úa tàn, mãi mãi chẳng bao giờ có mùa xuân…
– Tình yêu là liều thuốc phiện, càng hút càng say, và cai yêu sẽ chẳng khác gì uống thuốc độc để thoả mãn cơn khát…
– Bình yên cũng là một dạng của hạnh phúc. Hạnh phúc đó rốt cuộc cũng là một dạng của tình yêu. Có thể đau khổ cũng là một dấu hiệu cho tình yêu, nhưng suy cho cùng, cái kết cục viên mãn nhất của tình yêu mà con người hằng mong.
Tình yêu cũng như liều thuốc độc giết chết rất nhiều người, khiến con tim u sầu quạnh hiu. Bất mãn.
Tình yêu như thuốc bổ khiến người ta có thể khoẻ mạnh tươi vui yêu đời, lạc quan sống.
Tình yêu chính xác là một căn bệnh không thuốc nào chữa khỏi và tình yêu cũng là một loại thuốc không gì bằng.