Họ và tên: Lý Thảo Uyên
Số điện thoại: 0909.562.587
Email: [email protected]
—
TP. Hồ Chí Minh, ngày 1 tháng 7 năm 2014
Gửi người yêu dấu,
2 tháng 5
Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau? Đó là một ngày trọng đại của chị họ em – lễ dạm hỏi. Nhưng đối với em, đó là một ngày quan trọng, đánh dấu một bước ngoặt mới trong cuộc đời em.
Buổi sáng đẹp trời, những tia nắng đầu tiên của mùa hạ len lỏi qua từng kẽ lá, gió khe khẽ thổi mang theo mùi hương của những nhánh thông rừng. Em còn nhớ như in cái cảm giác se lạnh len lỏi vào từng lọn tóc mỗi lần đi qua đèo Prenn, thoải mái và dễ chịu vô cùng! Những muộn phiền cũng theo đó lắng dịu lại, rất nhiều.
Em, một cô gái vừa chia tay bạn trai, vẫn còn lửng lơ trong nỗi buồn vô định chưa có hồi kết. Tâm trạng mệt mỏi và trống trải vô cùng…
Ngày vui của chị, em mặc áo dài hồng, bưng quả. Anh – bạn chú rể – cũng bưng quả. Lúc đó, trong lòng em chẳng suy nghĩ được nhiều, chỉ dặn lòng không vướng bận những chuyện buồn mấy ngày qua cho ngày vui được trọn vẹn. Chính vì vậy mà sự có mặt của anh trở nên mờ nhạt, đến nỗi em còn không nhận ra anh là người trao quả cho em, cho tới khi tấm hình chụp lúc ấy được đăng tải trên FB. Có thể em sẽ chẳng biết đến sự tồn tại của anh nếu như anh không đổi chỗ lúc trả quả. Có thể em cũng sẽ không nhớ nổi gương mặt anh và không biết cả tên anh nếu như anh không đề nghị kết bạn với em trên FB tối hôm ấy. Phải chăng là định mệnh? Có lẽ vậy, vì hôm đó, có một cô bé đã có chút tò mò về anh rồi…
3 tháng 5
Cái lạnh tê tái lúc 5 giờ sáng của trời Đà Lạt làm em rùng mình, nhưng cũng không thể lấn át được không khí ấm áp của Lễ Cưới tại nhà thờ Du Sinh. Từ lâu em đã mơ ước có một lễ cưới trang trọng như thế trong nhà thờ. Đó cũng là lý do em quyết định từ bỏ tình yêu của mình. Buồn lắm, đau lắm, nhưng sẽ còn buồn nhiều hơn, đau nhiều hơn nếu em từ bỏ ước mơ. Em nghĩ vậy, và lấy đó làm động lực để vượt qua. Lạnh trong lòng. Nỗi buồn lại làm lu mờ sự có mặt của anh trong buổi lễ. Em thật đáng giận khi hết lần này đến lần khác bỏ quên anh ở xó xỉnh nào đó.
Trời hửng nắng. Ngày Tân Hôn của chị, và đôi mắt của em đã biết tìm kiếm anh trong đội hình bưng quả. Anh không bưng quả, anh làm phụ rể. Nhưng sao đôi mắt anh lại không nhìn em mỉm cười như hôm trước? Phải chăng giận vì em không để ý đến anh? Một chút bâng khuâng.
Nhờ bàn tiệc ngày hôm qua mà hôm nay nhà trai, nhà gái đã xích lại gần nhau hơn. Máy chụp hình, điện thoại hoạt động hết công suất, và trên đoạn đường dốc hôm ấy, em cảm nhận được đôi mắt của ai đó cũng đang dõi theo em. Một chút thích thú.
Đám cưới của chị rất vui. Nhờ đám bạn “người yêu cũ của chú rể” mà lần đầu tiên em được tham dự một đám cưới rộn ràng và vui nhộn như vậy. Trong phút chốc, nỗi buồn của em đã biến đi đâu mất rồi.
Tàn tiệc, các chị em rủ rê nhau chụp hình. Bình thường, em cũng thích se sua chụp hình lắm, ấy vậy mà bữa đó em đỏng đảnh không thèm chụp, chỉ đi loanh quanh rồi đôi mắt lại không ngừng tìm kiếm anh. Anh đứng đó, cách xa em, nhưng lúc anh chạy đến chụp hình với em, em đã cố tình trùm áo khoác lên đầu và né sang một bên. Em ngượng. Có thể em sẽ bỏ đi một mạch mà không ngoảnh đầu lại, có thể sẽ không có tấm hình chụp chung đầu tiên của anh và em, nếu như lúc đó anh không níu áo em lại. Phải chăng là định mệnh? Có lẽ vậy, vì cái níu áo của anh đã làm rung động trái tim ai đó mất rồi…
5 tháng 5
20 giờ 30 phút, xe bắt đầu lăn bánh. Em sẽ đi xa nơi này, nơi gọi là quê hương. Cảm xúc thật khó tả. Mẹ khóc nhiều, nhiều lắm. Tuy đã xa quê từ cách đây 5 năm, nhưng lần đi xa này khiến em xúc động quá. Sẽ không còn những ngày được trở về trong căn nhà thân thương, quen thuộc và đầy ắp kỉ niệm tuổi thơ với ba nữa rồi. Nước mắt rơi.
Chuyến xe đêm thật dài. Dù cố chợp mắt nhưng em không tài nào ngủ được. Mẹ dường như đã kiệt sức và thiếp đi, khóe mi vẫn còn ướt nhòe. Lang thang FB và bắt gặp hình ảnh Paris ban đêm nhìn từ cửa sổ với dòng chữ “À bientôt!” được đăng tải trên FB của anh. Em chợt nghĩ, anh đã add FB của em được 3 ngày rồi nhưng lại chẳng bắt chuyện với em. Vốn dĩ em vẫn đang đợi đến lúc anh bắt chuyện trước, nhưng bản thân lại có chút thiếu kiên nhẫn, nhân lúc tâm trạng không vui cần người chia sẻ, em quyết định gõ: “Anh biết tiếng Pháp?”. “Một ít thôi em, tại ở Pháp mấy tháng”. Thế là những đoạn hội thoại đứt quãng giữa anh và em bắt đầu vì 3G của em bị gián đoạn. Có thể người khác không tin, nhưng thực sự cảm giác lần đầu tiên nói chuyện với anh không giống nói chuyện với một người lạ mới quen. Mọi lời nói ra đều rất tự nhiên và vui vẻ. Phải chăng là định mệnh? Có lẽ vậy, vì đêm đó có người đã hết buồn khi tâm sự cùng anh…
9 tháng 5
Anh và em đã nói chuyện với nhau nhiều hơn qua FB. Những câu chúc tốt lành cho ngày mới và chúc ngủ ngon vào buổi tối đều làm em rung động. Vui nhiều.
Sau bao lần sóng gió và bão bùng chập trùng trên FB, anh và em gặp lại nhau trong một cuộc hẹn – cuộc hẹn Bowling. Lần đầu tiên gặp lại anh sau khi xuống Sài Gòn, cảm giác cực kì hồi hộp mặc dù chẳng phải hai đứa hẹn hò riêng tư. Anh đến trước cửa nhà em từ sớm. Cú điện thoại đầu tiên, lần gặp lại đầu tiên, đôi mắt trìu mến, nụ cười ấm áp, mọi thứ khiến em trở nên vụng về và lúng túng. Em thật có lỗi khi đã để anh phải đợi ở ngoài cửa nhà và đi bộ đến chỗ hẹn.
Mọi người đã có một buổi tối rất hào hứng và vui vẻ. Riêng em bị một phen hú hồn vì cái tội ham chơi mà bỏ quên điện thoại trong toilet. Em đã tưởng mình phải nói lời tạm biệt với cái điện thoại yêu quý rồi. Thật lơ đễnh. Cơ mà em đã có một buổi tối không thể nào quên được. Chẳng phải là định mệnh sao? Có lẽ vậy, vì nhờ đó em biết được có một người quan tâm em nhiều đến vậy…
11 tháng 5
Quê xệ. Đúng là quê xệ. Quê một cục.
Em còn nhớ như in cảm giác quê xệ ăn củ nghệ lúc đó. Em là đứa hay tưởng bở và nhạy cảm, nên lúc anh nói thích em, em đã vội vàng hỏi lại. Rút cục lại bị dội một gáo nước lạnh: “Có sự hiểu lầm ở đây. Thôi em đừng nói nữa. Anh không nói gì nữa”. Em quê quá xếp re đi ngủ mà nước mắt muốn trào ra. Buồn. Giận. Hờn. Khiến cho ai đó lo sốt cả ruột lên, phải nhờ quân sư hỏi han, mở đường, chạy qua tận nhà hát Bến Thành chỉ để gặp em. Em đã mắt chữ A, miệng chữ O vì nhìn thấy anh đứng dưới sảnh nhà hát chờ em. Bất ngờ.
Anh biết không, thật ra hôm đó em buồn thiệt, nhưng không đến mức giận hờn anh đâu. Nhưng em thật sự bất ngờ vì sự xuất hiện của anh, vốn dĩ em nghĩ chỉ có ở trong phim. Vui trong bụng.
Và hôm đó, thật nhiều cái lần đầu tiên được làm cùng anh. Lần đầu cùng uống cà phê: anh nói trong các loại trái cây, anh thích nhất là xoài nên hôm đó anh đã chọn sinh tố xoài. Lần đầu cùng ăn pizza: anh và em đã phải chuyển từ chỗ có cửa sổ nhìn xuống đường sang chỗ có nệm salon và máy lạnh vì trời nóng quá. Lần đầu cùng xem phim, bộ phim Spider Man: anh nói trong tất cả các bộ phim về siêu anh hùng, duy nhất chỉ có Người Nhện không cứu được bạn gái của mình. Lần đầu tiên cùng đi nhà thờ: anh và em ngồi đúng chỗ mà quạt không thổi tới được, khiến anh mồ hôi nhễ nhại, đã vậy anh còn mặc áo sơ mi, em đã nhắc anh nhớ mang theo khăn ướt bên người…
Tất cả như một giấc mơ. Phải chăng là định mệnh đưa đẩy? Có lẽ vậy, vì sau ngày hôm đó, có hai người đã xích lại gần nhau hơn…
18 tháng 5
Hôm nay e đã thức dậy từ rất sớm để đi nhà thờ. Tâm trạng vô cùng háo hức và mong chờ, kèm theo một chút lo lắng trong lòng. Tại sao ư? Đến nhà gặp phụ huynh của anh đương nhiên em rất là lo lắng rồi, có cả mất ngủ nữa. Anh còn nhớ giấc mơ em gặp ba mẹ anh mà lại ngủ gật, em đã kể cho anh nghe không? Em đã lo lắng tới mức ngủ mơ thấy điều đó. Kể cả lúc ngồi trên xe buýt, em luôn băn khoăn không biết sẽ phải cư xử như thế nào, liệu ba mẹ anh có thích em, liệu em có làm sai điều gì…? Nhưng em đã nhẹ lòng đi rất nhiều khi gặp ba mẹ anh. Ba mẹ anh cực kì dễ thương. Ba anh vẽ tranh đẹp, có giọng nói vui vẻ và nụ cười ấm áp. Mẹ anh dáng người nhỏ nhắn và đôi mắt gần gũi, trìu mến. Anh giống mẹ nhiều. Em thích cái cách anh chọc mẹ và cười vui vẻ. Rất gần gũi và thân thương.
Bữa cơm tuy đơn giản mà vô cùng ấm cúng với canh chua cá bớp, cánh gà chiên bột. Em nhớ có lần anh nói anh thích được người khác rẽ xương cá cho anh khi ăn. Nhưng thật ngại nếu lần đầu đến nhà anh chơi mà lại ngồi rẽ cá cho anh, nên em chỉ dám gắp cho anh một miếng cá nhỏ không xương. Ngượng.
Anh khoe em bộ sưu tập nước hoa và tiền xu của anh, những vật anh sưu tập được từ những lần đi du lịch Châu Âu. Thật ngưỡng mộ.
Và anh có nhớ quyển sách “Vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ” em tặng? Đó là quyển sách em yêu thích nhất vì nội dung dễ thương, trong sáng và sâu lắng của nó. Em muốn chia sẻ cùng anh, và thật may, anh thích nó. Vui lắm.
Hai đứa ngồi cạnh nhau lâu nhưng lại chẳng biết nói gì. Anh nhìn em, em nhìn anh, hai đứa nhìn nhau chỉ biết mỉm cười. Rồi cảm giác ngượng ngùng bao trùm căn phòng khi hai đứa nghoéo tay. Tại sao lại nghoéo tay nhỉ? Anh nói: ai bỏ em nhưng anh không bỏ em. Nghoéo tay. Em nói: từ nay hai đứa sẽ cùng nhắc nhở nhau sống tốt, không hời hợt. Nghoéo tay.
Một cảm xúc khó tả len lỏi trong tim. Bối rối.
Phải chăng là định mệnh? Có lẽ vậy, vì lúc ra về, em cứ nhớ hoài mùi nước hoa thoang thoảng của ai đó…
21 tháng 5
Trưa nay anh ghé qua công ty dẫn em đi ăn món Hàn. Anh nói anh nhớ đồ ăn Hàn Quốc, vì anh đã ăn quen cả mấy năm trời lúc còn đi du học. Em không thích món Hàn cho lắm ngoại trừ Kim Chi, nhưng nhìn anh ăn ngon lành em lại cảm thấy ngon miệng lạ thường.
Buổi tối hôm ấy, hai đứa hẹn gặp nhau tại quán cà phê sách Chiêu trên đường Ba Vân. Em rất thích quán cà phê này, vì không gian nhỏ nhắn, ấm ám cùng những bản tình ca nhẹ nhàng, sâu lắng. Đây cũng chính là nơi em có nhiều kỉ niệm với người yêu cũ. Nói tới đây có thể sẽ khiến anh cảm thấy không được vui lắm, nhưng chẳng hiểu sao em lại muốn đến đây cùng anh.
Anh kể em nghe về những mối tình trước của anh. Anh nói anh thuộc tuýp người lãng mạn, nhưng ex của anh lại là một người cực kì thực tế và ghét những thứ sến súa giống vậy. Em thì ngược lại, em thích mê mẩn những điều ngọt ngào và mơ mộng giống trong phim Hàn Quốc.
Và… cái nắm tay đầu tiên của anh và em. Ngồi trong phòng máy lạnh nhưng sao em thấy nóng lạ thường. Các mạch máu thi nhau chạy rần rần từ tay vào tim, rồi từ tim lên mặt. Hơi nóng tỏa ra xung quanh khiến mồ hôi rịn trên trán hai đứa. Đỏ mặt.
Tay anh mềm và ấm. Nắm tay anh thật thích. Khít và đầy. Những ngón tay tuy không dài nhưng đầy đặn, mềm mại và ấm áp lạ thường. Em có thể cảm nhận được cả nhịp đập gấp gáp của anh khi anh áp bàn tay em lên ngực. Lại bối rối.
Định mệnh ơi, từ bao giờ em đã bắt đầu thích mân mê bàn tay của ai đó rồi…
25 tháng 5
Hai bàn tay em đã lằn đỏ lựng lên, run run vì xách quá nhiều đồ, nào là tôm, thịt, cá, nào là rau, củ, quả… Để làm gì ư? Vì có quá nhiều người kiệt sức cần được bồi dưỡng sau vụ góp gió tạo bão trên FB. Nói như vậy để ngụy trang cho cái sự thật bên trong là tạo cơ hội gặp gỡ, giao lưu cho đôi trẻ. Ai ngờ, đôi trẻ đã đi đến tận đâu rồi. Cười khúc khích.
Cái nóng oi bức của buổi trưa hè chỉ làm tăng thêm “nhiệt độ tình yêu” chứ không đủ sức gây cản trở đôi trẻ nắm tay nhau và gục đầu xuống bàn để ngủ. Ở bên cạnh anh, em luôn cảm nhận được sự bình yên và tin tưởng. Tại sao ư? Em nhớ có lần anh hỏi em: em có tin anh không, có sợ không? Em đã trả lời: em tin anh, nhưng em vẫn sợ. Em sợ anh sẽ như một giấc mơ, khi tỉnh dậy, tất cả sẽ biến mất. Rồi em sẽ lại hụt hẫng, chới với trong nỗi buồn không tên ấy. Anh nói: anh tin vào bản thân mình và anh không sợ, vì vậy anh cũng muốn em không phải sợ điều gì cả, chỉ cần tin tưởng anh.
Đây là định mệnh? Chắc rồi, vì em đã tin và không còn sợ nữa…
28 tháng 5
“Our love’s like the wind
strong and growing…
Our love’s like the river
forever flowing…
Our love’s like the sun
that shines so bright…
Our love’s like the moon
with its gentle light…
Our love is rare…
Our love is true…
A bond that has grown
between me and you…”
Anh vẫn còn nhớ bài thơ này? Vào một buổi sáng đẹp trời sau khi thức dậy, em đã tình cờ đọc được nó. Một bài thơ lãng mạn. Nó nhắc em nhớ đến nụ hôn trên trán đầu tiên anh dành cho em. Anh nói, nụ hôn trên trán rất thiêng liêng, vì đối với anh nó mang ý nghĩa tôn trọng người nhận được nó. Anh chưa từng hôn lên trán bất cứ ai. Điều đó khiến em vui và hạnh phúc, rất nhiều. Đối với em, nó còn có ý nghĩa hơn cả lời tỏ tình chưa nói. Tại sao ư? Là định mệnh chăng? Có lẽ vậy, vì em cũng muốn trao cho anh một nụ hôn lên trán giống như thế…
1 tháng 6
Hôm nay anh nói sẽ dẫn em đến một nơi, nơi mà từ lâu anh muốn cùng đến với một ai đó. Trời về chiều đổ mưa, cơn mưa đầu mùa dữ dội mang đến không khí ẩm ướt khó chịu. Chiều Chủ Nhật nhưng đường vắng, không tấp nập và vội vã như những ngày hanh nóng. Thời tiết như thế này ở nhà cuộn chăn và xem TV có vẻ thích hợp hơn là lặn lội đường xá ướt nhẹp để tụ tập, hẹn hò. Cũng phải thôi, đâu phải ai đi hẹn hò cũng leo lên taxi giống như em. Nếu vậy, có khi giờ này em còn đang mắc kẹt ở ngã tư đông đúc nào đấy rồi.
Mỗi lần hẹn gặp anh là mỗi lần hồi hộp và mong đợi. Mong đợi được gặp anh, được nắm tay anh, được trò chuyện cùng anh. Và hình như chỉ cần gặp anh thôi em cũng đủ thấy vui và hạnh phúc cả ngày hôm đó.
Mưa tạnh dần, chỉ còn một vài hạt nhỏ bay nhè nhẹ. Dáng người quen thuộc đứng trước TriBook mỉm cười. Sau khi dạo một vòng quanh Vincom, anh và em đi về phía nhà thờ Đức Bà. Đây là lần thứ hai hai đứa cùng tham dự thánh lễ tại đây. Anh có mang theo khăn ướt như lần trước em dặn, có cả chiếc quạt nhỏ xinh xắn. Không khí trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều.
Tan lễ, anh nhận được một cú điện thoại từ một người bạn. Sau khi nghe điện xong, anh dẫn em đến một nhà hàng kiểu Pháp. Không gian ở đây thật ấm cúng và lãng mạn đúng kiểu Pháp với nhạc, nến và sâm panh. Anh gọi món và rượu vang đỏ. Em vốn dĩ chẳng biết uống rượu, vì em không thích vị cay và nóng của nó, nói tới đây cũng đủ biết tửu lượng của em kém tới cỡ nào. Chỉ mới nhấp vài ngụm mà em đã cảm thấy mặt nóng bừng, mắt mơ huyền và đầu lâng lâng.
Trong lúc em còn đang bay bổng lưng chừng, chị phục vụ bước lại gần với một bó hồng trên tay. Hoa hồng ánh trăng. Mọi người xung quanh trầm trồ với ánh mắt ngưỡng mộ, còn em ngạc nhiên đến mức không thể nói thành lời. Hóa ra cú điện thoại ban chiều là từ người bạn Điện Hoa. Thật bất ngờ và ngọt ngào.
Anh nói tuy tình cảm giữa anh và em đã đi đến một mức độ nào đó rồi, nhưng anh còn nợ em một lời nói. Một lời nói không phải qua chat, qua nhắn tin hay qua điện thoại, nhưng là lời nói anh muốn trực tiếp nói ra với em. Hồi hộp.
Nắm tay em thật lâu nhưng anh chẳng thể nói nên lời, chẳng biết bắt đầu từ đâu, chẳng biết phải mở lời như thế nào, chỉ cười bối rối.
Em hiểu rồi ngốc ạ. Chỉ cần nắm tay em như thế này, em cũng đủ cảm nhận được tình cảm của anh, hiểu được lời anh muốn nói.
Một buổi tối lãng mạn, ngọt ngào với nhiều cảm xúc lâng lâng, bay bổng vào tận trong giấc mơ. Anh có phải là định mệnh của em? Ừ, phải rồi. Vì đến khi thức dậy, em vẫn cảm thấy hơi ấm của anh còn trên đôi tay…
10 tháng 6
Anh biết không, những điều tình cờ có thể mang lại cho ta những niềm vui bất ngờ, đôi khi là hạnh phúc. Anh nói anh muốn viết gì đó lên FB để đánh dấu ngày hôm nay, và em chợt nhớ đến bài thơ “Our love’s like the wind”.
Dù chỉ là cái chạm môi rất nhẹ và tình cờ, nhưng em vẫn cảm nhận được sự ấm áp và ngọt ngào.
Định mệnh ơi, trái tim em đang nhảy nhót vì niềm hạnh phúc bất ngờ ấy…
15 tháng 6
Ever since you stepped into my life…
You’re filled it with…
Love, warmth and lots of
precious moments…
Sweetheart…
You are the best thing
that ever happened to me!
I love you, Mều Mặp Bụng Bự!
Anh nói, hôm nay anh đã phải lòng rất nhiều cô gái: Một cô gái háo hức khi được đi chơi xa, một cô gái với gương mặt hạnh phúc vì được ăn ngon, một cô gái nằm ngủ phủ phê trên biển và một cô gái mắc cỡ che mặt khi được hôn.
Sao anh lại có thể phải lòng nhiều cô gái cùng một lúc như thế được chứ? Cơ mà em chẳng thèm ghen tị với mấy cô đấy, vì hôm nay, điều ước của em đã thành hiện thực. Em ước gì nhỉ? Em ước được đi chơi xa với người yêu, được cùng leo núi, cùng đi dạo biển, cùng ăn hải sản và một nụ hôn ngọt ngào trên biển. Thử hỏi trên thế gian này có ai hạnh phúc bằng em?
Em vẫn còn nhớ mùi khói bếp lúc mình ngồi ăn bánh khọt; cái nóng oi bức khiến hai đứa nhễ nhại mồ hôi lúc leo núi; mùi thơm nức của các món hàu, tôm, mực; làn gió mát mang hương vị của biển; cơn mưa rào dai dẳng và cả vị ngọt của đôi môi.
Nụ hôn đầu tiên của anh và em, nụ hôn dưới mưa trên biển vắng, vội vàng, vụng về, nhưng ngọt ngào và chan chứa yêu thương. Em chợt nhận ra con tim đã rung động và yêu thương nhiều thật nhiều. Phải vậy không, định mệnh của em?
Mình đã từng hỏi nhau: liệu tình cảm của anh và em có quá vội vàng, liệu hai đứa đến với nhau có quá nhanh? Chắc hẳn đây cũng là điều mà mọi người xung quanh bàn tán nhiều.
Đối với em, chuyện tình cảm đến nhanh hay chậm không phải là vấn đề, quan trọng là gặp đúng người và đúng thời điểm. Nếu em gặp anh lúc ấy, nhưng anh không để ý đến em, không bày tỏ với em, có lẽ đến bây giờ em vẫn chưa tìm được lối ra cho mình. Thật vậy, gặp anh, để ý đến anh, thích anh, yêu anh, em thấy được niềm vui, niềm hạnh phúc rất thật và rất gần.
“Yêu anh là hay mơ mộng đến anh, nghĩ nhiều về anh, tự hào khi nhắc đến anh, và vô cùng nhớ anh khi mình không bên nhau.
Yêu anh là nâng niu hơi ấm vòng tay, nụ hôn ngọt ngào, nụ cười ấm áp, giọng nói yêu thương, và cả niềm hạnh phúc ta cùng sẻ chia.
Yêu anh là biết vui nhớ những ngày tháng không thể quên, những khoảnh khắc sẽ in mãi trong tim, những giấc mơ ta cùng hy vọng, những cảm xúc ta dành cho nhau, và cả niềm vui dâng tràn nơi trái tim chúng mình.
Yêu anh là biết cần đến anh, muốn được bên anh, biết níu giữ lấy anh và hiểu rõ anh hơn ai hết trên đời.
Yêu anh là biết nhận ra rằng khi vắng anh đời em sẽ chẳng là gì cả…”
Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều.
Cảm ơn anh vì đã để ý đến em.
Cảm ơn anh vì đã lắng nghe em.
Cảm ơn anh vì đã động viên, an ủi em.
Cảm ơn anh vì những lời nói yêu thương em.
Cảm ơn anh vì đã quan tâm, chăm sóc em.
Cảm ơn anh vì đã mang lại cho em niềm vui, sự ấm áp.
Và cảm ơn anh vì đã đến trong cuộc đời em…
P/s: Anh, nhân ngày kỉ niệm 1 tháng hai đứa chính thức yêu nhau, em muốn viết cho anh một lá thư như lời đã hứa. Thực sự ban đầu em không biết viết gì và viết như thế nào, nhưng rồi em quyết định trở về quá khứ, ghi chép lại những giây phút hạnh phúc của hai đứa.
Anh nói nhiều lúc anh chẳng nhớ gì, không phải vì anh vô tâm, mà vì anh muốn chuẩn bị cho những điều mới hơn. Em cũng sẽ học tập anh, đẩy bớt những chuyện cũ ra, đặc biệt là những chuyện buồn, vì bộ nhớ cũng có giới hạn. Từ nay, em sẽ chỉ chọn nhớ niềm vui và hạnh phúc. Như vậy, niềm vui và hạnh phúc cứ đong đầy mãi, phải không anh?
Yêu thương rất nhiều
Yuna <3
—
Đây là bức thư đầu tiên mình viết cho anh nhân ngày kỉ niệm tròn 1 tháng yêu nhau. Tính đến nay hai đứa đã yêu nhau gần tròn 9 tháng. Cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, buồn có vui có, mình chợt nhận ra rằng anh không chỉ đơn giản là người mình yêu, anh còn là người bạn đồng hành trong từng khoảnh khắc trong cuộc sống của mình. Hy vọng rằng tình cảm của hai đứa sẽ càng ngày càng bền chặt hơn và có một kết thúc thật đẹp.
Mình đã theo dõi page của Marry đã lâu nhưng đến nay mới có dịp tham gia cuộc thi “Chia sẻ câu chuyện tình yêu của bạn”. Đây là cơ hội để mình có thể chia sẻ về chuyện tình yêu của chính mình, hơn nữa lại có thêm cơ hội nhận được những phần quà hấp dẫn từ Choe Love Story. Hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ từ mọi người.
Năm hết Tết đến, chúc mọi người đón một năm mới nhiều niềm vui, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Và Chúc cho chương trình sẽ thành công tốt đẹp.
Cảm ơn cô nhóc :p
Cảm ơn em gái nhé 😉
Ủng hộ cho chị tui tiếp nòe
Chúc anh chị lun hạnh phúc và may mắn nhận được giải nhé ^.
Cảm ơn Linh nhé 🙂