Giận người ta rồi…sao mình thấy buồn ghê
Tính giận mấy hôm…thỏa thê cho đỡ tức
Ai bảo người ta dám làm mình phát bực
Nhưng mới một ngày…đã bứt rứt không yên.
Giận người ta rồi…mà mình sắp phát điên
Hôm qua cãi nhau…kêu đừng phiền nhau nữa
Cái người gì đâu mà nghe lời dễ sợ
Nói im là im…chẳng mở miệng câu nào.
Giận người ta rồi, thấy trống vắng là sao
Điện thoại nằm im, không người nào gọi đến
Thiếu tiếng chuông quen cài cho người đặc biệt
Chân tay dư thừa chẳng biết phải làm chi.
Giận người ta rồi…mình khó chịu quá đi
Không ai hỏi thăm nay ăn gì, có mệt?
Hình như cả ngày không làm gì được hết
Trút giận lung tung, ghét lây cả mọi người.
Giận người ta…quyết giận đến hết đời
Sẽ không thèm nghe dù là lời xin lỗi
Điện thoại rung lên, có dòng tin gửi tới
Tự dưng mỉm cười, quên mất phải giận nhau.
-Lai Ka-
mình không thể giận người ta được lâu. Vì mình nhớ người ta lắm
Mình cũng đôi khi giận người ta như thế, buồn và giận rất vu vơ
Bài thơ hay và dễ thương quá đỗi