Em có buồn không lúc nắng chiều
Hoàng hôn giăng lối lá thu rơi
Đôi chim lạc lõng không về tổ
Mây cũng u buồn không muốn trôi
Em có buồn khi gió bấc về?
Hàng cây xao xác đứng chơi vơi
Hoa rơi trong gió thương cành gãy
Văng vẳng chuông chùa trong gió đưa
Em có buồn chăng lúc tiếng đàn
Trầm tư rơi xuống giữ không gian
Buông lơi tay mỏi đàn thôi gẩy
Dây chùng đứat đoạn gỡ dây tơ
Tôi có buồn chăng lúc nhớ người?
Bàn tay tôi níu giữa hư không
Nhìn mưa câm lặng cay khóe mắt
Nay ở bên người em biết chăng?
(Minh Minh)
Em buồn, buồn trong chiều tà, buồn trong đêm vắng… Buồn giữa phố đông người mà mình cô đơn
uh, mình đọc mà cũng cảm thấy bồi hồi chua xót cho tình yêu của họ
những cuộc tình không thành sẽ khiến những vần thơ day dứt, lòng người cũng không yên
em cũng thích đọc thơ lắm
bài thơ hay ghê luôn, đi vào lòng những cảm xúc khó tả