” Cuộc thi thử làm cô dâu”_Em mới là hiện tại, phải không anh
13:27, 11/12/2014 bởi:
Nguyễn Hồng Hạnh
116 bình luận
9 love
Em biết anh là con chim Bằng
Cánh lồng son em làm sao giữ được...
Nhận được cái gật đầu từ em là một hành trình cũng gian nan đấy anh nhỉ, chẳng phải em chảnh chọe, cũng chẳng phải vì em không yêu anh, chỉ đơn giản là em sợ, một nỗi sợ mơ hồ vọng về từ quá khứ,quá khứ của anh như một tấm màn bao phủ lấy em, em sợ mình không thể vượt qua hình bóng của những người cũ, sợ đôi bàn tay bé nhỏ chẳng thể nào giữ được một lãng tử như anh, gió đến rồi gió đi, nào ai cản được...em đã nói chẳng có gì là mãi mãi, anh thì mỉm cười tinh nghịch " thế mà có đấy em"...rồi hai ta cùng chìm vào im lặng. Khẽ một tiếng thở dài, em tự hỏi "có nên tin vào lời của gió không nhỉ"?...Cho đến ngày hôm nay, chúng ta đã đi được bao lâu và bao xa rồi nhỉ, em cũng không nhớ nữa, em chỉ biết rằng nỗi sợ hãi năm nào giờ cũng chỉ còn là quá khứ trong em, em đã có thể ưỡn ngực lên và nói rằng : Họ đã là quá khứ, em mới là hiện tại, phải không anh. Đôi khi em giật mình tự hỏi, anh đã làm cách nào mà lôi em ra khỏi vỏ ốc đó vậy nhỉ? rồi mỉm cười tự trả lời rằng: Cũng đơn giản thôi mà, anh đã luôn luôn bên cạnh em, lúc em vui cũng như lúc em buồn, khi em ở tận cùng của hạnh phúc và cả khi em ở tột đỉnh của đau thương...Ngày hôm nay em mặc váy cưới trước nhé, nhưng em không đeo nhẫn đâu,chẳng có chú rể nữa...à, anh đã từng hỏi em rằng "em yêu ai nhất?", không phải anh đâu, em yêu chồng em nhất, người sẽ xỏ nhẫn vào ngón tay em, người sẽ cùng em đi tới cuối con đường, người bị khuyết trong bức hình em sắp chụp ấy, người ấy đang đâu đó ngoài kia, và liệu..... có phải anh không nhỉ...?%0D%0A%0D%0Ahttps://blog.marry.vn/cau-hoi/cuoc-thi-thu-lam-co-dau-em-moi-la-hien-tai-phai-khong-anh" title="Chia sẻ qua Email" class="social__list-icon">
Họ và tên: Nguyễn Hồng Hạnh
SĐT: 01699 342 801
Nơi ở: Quận 9 – thành phố Hồ Chí Minh
Em biết anh là con chim Bằng
Cánh lồng son em làm sao giữ được…
Nhận được cái gật đầu từ em là một hành trình cũng gian nan đấy anh nhỉ, chẳng phải em chảnh chọe, cũng chẳng phải vì em không yêu anh, chỉ đơn giản là em sợ, một nỗi sợ mơ hồ vọng về từ quá khứ,quá khứ của anh như một tấm màn bao phủ lấy em, em sợ mình không thể vượt qua hình bóng của những người cũ, sợ đôi bàn tay bé nhỏ chẳng thể nào giữ được một lãng tử như anh, gió đến rồi gió đi, nào ai cản được…em đã nói chẳng có gì là mãi mãi, anh thì mỉm cười tinh nghịch ” thế mà có đấy em”…rồi hai ta cùng chìm vào im lặng. Khẽ một tiếng thở dài, em tự hỏi “có nên tin vào lời của gió không nhỉ”?…Cho đến ngày hôm nay, chúng ta đã đi được bao lâu và bao xa rồi nhỉ, em cũng không nhớ nữa, em chỉ biết rằng nỗi sợ hãi năm nào giờ cũng chỉ còn là quá khứ trong em, em đã có thể ưỡn ngực lên và nói rằng : Họ đã là quá khứ, em mới là hiện tại, phải không anh. Đôi khi em giật mình tự hỏi, anh đã làm cách nào mà lôi em ra khỏi vỏ ốc đó vậy nhỉ? rồi mỉm cười tự trả lời rằng: Cũng đơn giản thôi mà, anh đã luôn luôn bên cạnh em, lúc em vui cũng như lúc em buồn, khi em ở tận cùng của hạnh phúc và cả khi em ở tột đỉnh của đau thương…Ngày hôm nay em mặc váy cưới trước nhé, nhưng em không đeo nhẫn đâu,chẳng có chú rể nữa…à, anh đã từng hỏi em rằng “em yêu ai nhất?”, không phải anh đâu, em yêu chồng em nhất, người sẽ xỏ nhẫn vào ngón tay em, người sẽ cùng em đi tới cuối con đường, người bị khuyết trong bức hình em sắp chụp ấy, người ấy đang đâu đó ngoài kia, và liệu….. có phải anh không nhỉ…?
Bạn có thắc mắc cần hỏi ?
Gửi chủ đề
xong,trót yêu rồi à……hà hà,chúc h may nhắn.
…..good luck…..
ủng hộ nà,may mắn nha h….
hanh phuc nha 2 nguoi ban cua toi.
chúc em may mắn ==