Tôi thấy nhiều đôi yêu nhau sâu đậm dễ đến hơn chục năm, rồi kết thúc cũng lại là đường ai nấy đi, hạnh phúc của ai người nấy giữ. Bao nhiêu lời bàn tán, bao nhiêu lời chỉ trích, bao nhiêu lời châm biếm đổ dồn lên những cặp đôi yêu nhau lâu mà không có kết thúc viên mãn. Nhưng thực tế yêu và cưới lại là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Yêu là tình cảm, là nhung nhớ, là lãng mạn, là bao năm tuổi trẻ đánh cược vào một người, là những nông nổi không bao giờ hối tiếc. Chúng ta có thể chấp nhận vì một người mà hi sinh, nhưng cũng có khi lại vì chính bản thân mình mà buông bỏ. Vậy nên, chẳng có gì lạ khi hết yêu rồi thì chia tay, khi đã quá hiểu rõ về nhau rồi thì rời xa.
Cưới thì khác. Cưới là thương, là trách nhiệm, là muốn dành cả đời để hóa giải mọi bất hòa, dành cả đời để chở che cho nhau, để bảo vệ một gia đình nhỏ bé. Sẽ chẳng còn là những lãng mạn thủa yêu đương, là những dỗi hờn chán thì buông bỏ. Cưới cần một sự cam kết ngầm, rằng hãy gắn bó với nhau suốt phần đời còn lại, chứ đừng vì ích kỷ bản thân mà buông tay.
Vậy nên khi cảm thấy tình yêu này chẳng thể đi đến hôn nhân, con người ta vẫn lựa chọn cho mình một con đường sáng suốt nhất, ấy là dừng lại. Đâu phải cứ yêu nhau dài lâu mới là yêu nhau sâu đậm. Đâu phải cứ bên nhau suốt ngần ấy tháng năm mới là cùng nhau đi cả cuộc đời. Yêu đôi khi là buông tay để làm cho người kia hạnh phúc để rồi mình dõi theo hạnh phúc đó mà mỉm cười theo.
yêu và cưới là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn mà