Lúc nào mẹ cũng nói mẹ bị bố lừa. Nói theo ngôn ngữ bây giờ thì đây được gọi là tình yêu chớp nhoáng. Hồi ấy bố thật quá cao tay khi quen mẹ chưa được 2 tháng, khi mẹ còn chưa có mặt phòng đăng ký kết hôn. Vậy mà bố vẫn làm được giấy đăng ký kết hôn…
Lúc nào mẹ nói thế, bố cũng đều ngồi cạnh mẹ, nở một nụ cười ngốc nghếch nhìn mẹ. Lúc thì bố giả vờ làm bộ mặt hung dữ xoay xoay mẹ mặt, lúc thì bố lại nói rất tự hào:
– Con gái anh không cần ăn nhãn mắt cũng đã to lắm rồi, sao phải phí tiền làm gì chứ?
Mẹ nói bố chẳng biết thể hiện tình cảm. Mỗi lần mẹ mua áo mới hỏi bố áo có đẹp không, lúc nào bố cũng bảo “Áo nào cũng đẹp”. Nhưng hồi xưa bố mặ kệ sự phản đối của người ngoài, kiên quyết lấy mẹ vì bố nói mẹ là người phụ nữ đẹp nhất bố từng gặp. Mẹ nói có bác chiến hữu ngày xưa của bố thường nói bố có hai cô con gái: một cô gái lớn và một cô gái nhỏ.
Mẹ kể rằng thực ra ngày xưa có rất nhiều gương mặt tuấn tú ngỏ lời với mẹ nhưng bố rất tốt với mẹ nên mẹ đã chọn bố, người có thể chăm sóc, bảo vệ cả gia đình bé nhỏ sau này.
Hồi nhỏ tôi cũng đã từng ngốc nghếch nghĩ rằng giữa bố mẹ chẳng có tình yêu, chỉ vì tôi nên bố mẹ mới gắn kết với nhau. Vì thế tôi luôn nghĩ sau này mình phải tìm một người mình yêu và cũng yêu mình. Nếu sống với nhau mà không có tình yêu thì thật buồn.
Nhưng hồi nhỏ tôi cũng hay nghi ngờ tại sao mẹ toàn nói là không thích bố, vậy mà khi bố đi công tác xa, mẹ luôn cảm thấy trống trải và bất an. Hồi đó tôi nghĩ là có lẽ vì mẹ quá quen dựa vào bố nên không có bố ở nhà mới thấy nhớ, chứ không phải là tình yêu.
Hồi bé tôi luôn nghĩ rằng chỉ có bố mới thương yêu mẹ, vì trong ngăn kéo có từng xấp thư bố viết cho mẹ. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng thể nào trong thư bố cũng nói bố nhớ mẹ lắm.
Hồi bé nghe mẹ kể lại chuyện hồi mẹ ngoài 20 tuổi, một mình mẹ phải chăm sóc ông nội và tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng đó là những năm tháng vất vả, khó khăn. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe mẹ oán thán nửa lời, nên tôi cho rằng đó là việc rất bình thường.
Hồi bé nghe mẹ kể những lúc đi thăm bố ở bộ đội phải đứng bể tôi ở trên tàu mấy ngày mấy đêm mới đến được chỗ bố. Khi lớn lên tôi từng nghĩ rằng cuộc đời mẹ không được vẹn toàn vì không có tình yêu. Dù tôi biết đó không phải là lỗi của bố. Tôi thỉnh thoảng mua vài bông hoa tặng mẹ để bù đắp sự thiếu hụt về tình cảm cho mẹ. Tôi nghĩ rằng tôi thay bố để làm những điều lãng mạn cho mẹ.
Thế nhưng hôm nay tôi bỗng phát hiện ra mình đã hoàn toàn sai. Tôi bỗng hiểu ra rằng mẹ có một tình yêu tuyệt vời nhất. Sự lãng mạn bố giành cho mẹ còn nhiều hơn những tình cảm ấm áp của tôi đối với mẹ
Tối nay mẹ ra ngoài ăn cơm với bạn. Bố nói:
– Trưa nay mẹ con không ngủ được, chắc hôm nay lại bị bạn kéo đi chơi mạt chược. Bạn bè mẹ có sức khỏe, thức khuya 2 hôm liền cũng không tiều tụy, nhưng mẹ con không được như thế, mẹ mà thức thế thì trông người mệt mỏi gầy dộc đi ngay.
Bố còn nói: "Khi mẹ đang đi chơi ở ngoài đừng gọi điện cho mẹ để mẹ không phải lo ở nhà có chuyện gì.”. Đã 10 giờ rồi, bố có thói quen đi ngủ trước 11 giờ vì bố nói đêm hôm khuya khoắt nếu không đi ngủ thì con người ta sẽ cảm thấy cô đơn. Nhưng hôm nay bố vẫn chưa đi ngủ. Bố nói: “Hôm nay quên không dặn mẹ con trước khi ăn gọi điện về nhà”. Tôi biết bây giờ bố không dám gọi điện cho mẹ vì bố lo mẹ đang đi đường mà nghe điện thoại sẽ bị phân tâm. 11 giờ 40 phút, bố bỗng lao ra ban công. Vì bố nghe thấy tiếng xe của mẹ từ đằng xa….Ra đến ban công, bố mới thở phào nhẹ nhõm, bố nói là mẹ con đã về.
Tôi bỗng nhớ mẹ từng nói những đêm đông mẹ thường bị cóng chân. Vì thế bố thường nằm tráo đầu với mẹ. Bố thường lấy áo len ghi-lê của mình để quấn vào chân mẹ. Nửa đêm mẹ dạy đi vệ sinh, mẹ thường nhìn thấy bố đang mơ mơ màng màng cầm chiếc áo len đợi mẹ đi vào để ủ ấm chân cho mẹ.
Lúc mẹ về tôi nói mẹ: “Mẹ ơi, bố siêu lắm, bố nghe được cả tiếng xe mẹ tắt máy từ xa”. Mẹ mỉm cười hạnh phúc.
Lúc ấy, tôi mới chợt hiểu rằng mẹ cũng rất yêu bố. Nếu đó không phải là tình yêu thì khi lấy bố, mẹ vẫn là một cô gái còn ít tuổi, vậy mà đã phải gánh vác trọng trách của cả một gia đình, vậy tại sao mẹ không hề kêu ca nửa lời?
Nếu đó không phải là tình yêu thì khi mẹ còn chân ướt chân ráo bước vào nhà chồng, mẹ có thể kiên trì trong suốt 2 năm bế tôi băng qua bao nhiêu núi cao, đèo sâu, đứng trên tàu hỏa ba, bốn đêm để tới doanh trại thăm bố?
Nếu đó không phải là tình yêu thì tại sao đến bây giờ mẹ vẫn còn cất giữ từng bức thư bố viết cho mẹ?
Nếu đó không phải là tình yêu thì tại sao mẹ vẫn mua giầy dép, quần áo mới cho bố cho dù trong tủ còn rất nhiều giầy dép, quần áo bố chưa dùng tới.
Nếu đó không phải là tình yêu thì điểm tựa tinh thần ở đâu mà có?
Nếu đó không phải là tình yêu thì những dấu chân của tình thân đến từ đâu đến?
Nếu đó không phải là tình yêu thì năm xưa tôi làm bố đau lòng, tại sao mẹ cũng cảm thấy xót xa?
Tôi còn nhớ từ khi tôi bắt đầu hiểu biết, bố đã nói với tôi rằng bố từng gặp một ông lão. Ông lão nói với bố rằng chưa từng gặp mẹ nhưng hình như rất hiểu mẹ. Ông lão nói tính mẹ rất dễ nổi nóng và ương ngạnh. Nếu không đối tốt với mẹ thì mẹ rất hay tức giận. Nếu không yêu mẹ, mẹ sẽ làm những chuyện ngốc nghếch. Vì câu nói ấy của ông lão mà bố vẫn luôn quan tâm, che chở cho mẹ
Tôi vẫn còn ngốc nghếch nghĩ rằng mẹ không có tình yêu, bố không biết lãng mạn…Hóa ra trong cuộc sống hàng ngày, tình yêu của bố giành cho mẹ là tình yêu đẹp đẽ nhất. Sự lãng mạn bố giành cho mẹ là sự lãng mạnh dịu dàng, ấm áp nhất.