Đừng dõi mắt lặng nhìn em như thế
Chỉ thêm buồn đời dâu bể mà thôi
Về đi anh trời khuya lạnh lắm rồi
Kẻo nước mắt lại rơi nhiều hơn thế
Người ấy đợi khi trời khuya đã trễ
Đang mong chờ để hạnh phúc ấm êm
Chớ bận tâm em lệ uớt môi mềm
Kìa sắp sáng và đêm qua rồi đấy
Đừng quay lại cho lòng em sóng dậy
Nụ cười buồn không che đậy nỗi đau
Đêm dần trôi trời đất cũng chuyển màu
Đành chấp nhận ôm sầu trong lặng lẽ
Đêm thu lạnh lá giật mình rơi khẽ
Đời từ nay ta sẽ chẳng còn nhau.
(Nàng Thơ)
khi yêu người ta có nhiều cảm xúc hơn mà
Tình yêu luôn biến chúng ta thành thi sỹ
bài thơ này thật hay em nhỉ
Đêm về là lúc ta ôm sầu. Một chiếc lá rơi cũng đủ khiến giật mình