Họ tên: Võ Hồ Thục Đoan
Email: [email protected]
Điện thoại: 0905 043 704
Trong cả cuộc đời, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được mình sẽ gặp những ai, và cũng chẳng bao giờ biết được ai trong số đó sẽ là một nửa kia của mình. Duy chỉ có điều, nếu đã là nợ duyên, cho dù ta có đi đến chân trời góc bể từ hai ngã đường khác nhau, ta cũng sẽ được tìm thấy nhau.
Em biết anh từ những năm đầu đại học. Chúng ta chẳng học cùng trường, chẳng có mối liên hệ nào ngoài việc em học chung với cô em họ của anh. Và rồi ta gặp nhau.
Nói thật ban đầu em chả thích anh, người gì cứ ốm tong teo, cao lêu nghêu mà miệng thì dẻo quẹo, lanh ơi là lanh. Nhưng có vẻ sau những khổ đau từ cuộc tình trước đó, anh là sự xuất hiện đúng lúc và kịp thời. Những buổi đi ăn, những buổi đi chơi, đi bar và cả những phút bồng bột tót lên xe phóng thẳng Vũng Tàu vào 22h đêm để rồi cùng nhau ngồi ngoài bãi biển, cảm nhận cái lạnh tê buốt bên một bờ vai ấm áp.
Anh đã tỏ tình bằng một bức thư. Bức thư với những dòng chữ được viết nắn nót và đầy những lời yêu thương. Dĩ nhiên là em vui nhưng có một chút e thẹn và dĩ nhiên là em đồng ý.
Nhưng cái thuở còn non nớt ấy, hai ta chỉ là những con chim non háo thắng, bồng bột. Em đã không vượt qua được những suy nghĩ hạn chế, những bất đồng nhỏ nhặt… Chia tay là chuyện quá hiển nhiên.
Anh và em mỗi người mỗi hướng. Ta chọn những ngả rẽ khác nhau. Nhưng không hiểu sao trong tâm trí em, thâm tâm em khi em cần, em chỉ biết gọi anh. Buồn, gọi anh. Xe hư, gọi anh. Dọn nhà, gọi anh. Cần tâm sự, gọi anh… cho dù lúc đó anh quen ai và em cũng đang quen bất kỳ một ai khác. Có vẻ em đã quen có anh khi cần. Dĩ nhiên, anh luôn có mặt.
Và để quên em, anh đi thật xa. Chúng ta ở hai đầu của đất nước. Em vô tình không biết trong vô thức của em vẫn tồn tại anh trong em. Còn anh, sau những cơn say, anh vẫn gọi tên em, vẫn nhắn tin chì chiết em vì nỗi nhớ em đã mang cho anh.
Chúng ta xa nhau một thời gian khá dài và em cũng chả nhớ nó là bao lâu nữa. Tưởng chừng như cuộc đời hai ta sẽ mãi mãi không chạm vào nhau… thì anh gọi em.
Anh trở về từ Hà Nội nghỉ Tết, anh muốn gặp em, chở em đi ăn. Có vẻ như anh đã là một cái gì quen thuộc với em, nên dù muốn hay không, em vẫn gật đầu đi, không cần thắc mắc. Bởi em đã quen khi buồn, anh chở đi ăn, đi dạo, ngồi nghe em xả như cái máy, rồi tính tiền ra về khi em muốn.
Gặp lại anh sau bao năm xa cách, anh khác xưa nhiều quá. Trước mặt em là một người đàn ông trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn và có chí hướng hơn. Khác xa lắm hình ảnh chàng công tử ăn chơi ngày trước. Còn em, sau bao va vấp, em dường như không còn tin vào tình yêu nữa.
Nhưng anh đã đánh thức em bằng sự chân thành của anh và cả sự lém lỉnh. Để rồi, một lần nữa anh muốn em đặt lòng tin ở anh, cho anh một cơ hội. Và em đã đồng ý.
Có lẽ đến giờ này, em thấy mình may mắn, may mắn vì có anh trong đời, may mắn vì đã xa nhau và tìm thấy nhau đúng lúc. Bởi có như vậy, em và anh mới hiểu rất rõ chúng ta thuộc về nhau, chắc chắn chỉ dành cho nhau đến suốt cuộc đời này!
Wow, mình sắp rơi nước mắt khi đọc câu chuyện này =)) Have a happy married life.
Chúc 2 bạn hạnh phúc nhé, mình cũng có niềm tin như bạn\"chắc chắn chúng ta thuộc về nhau\"
ĐÔi khi xa nhau mới biết mình cần nhau ,câu chuyện của bạn thật hay ,chúc bạn hạnh phúc
mình đã khóc khi xem bài này, chuyện tình của 2 bạn đẹp quá ^^
Chúc 2 bạn mau có baby cho vui nhà vui cửa :)))
GATO thật.