Câu thơ chẳng viết để trao ai
Chẳng thể trông mong sẽ tỏ bày
Chẳng dám gởi trao nhiều hy vọng
Bởi e ngày tháng nét mực phai.
Áo trắng, sân trường, lá bàng tơ
Vơi đầy giọt hạ. Nắng bơ vơ!
Tiếng ve xao xác mùa phượng cháy
Tự thấy trong lòng chút ngẩn ngơ…
Gặp ai trong gió bấc cuối thu
Trong bóng hoàng hôn sắp chuyển sầu
Trong một thoáng buồn nơi đáy mắt
Trong chiều hờ hững lướt qua nhau.
Xao xuyến tim ta một nụ cười
Một đôi mắt lạ đến xa xôi
Một tia ánh sáng đường đi lạc
Có lẽ rằng ta mới bồi hồi?…
Thà rằng đừng gặp gợi vấn vương
Người đi như kẻ gặp qua đường
Người dưng vốn dĩ người xa lạ
Hà cớ chi ta cũng thấy buồn?….
(st)
Người dưng vốn dĩ người xa lạ
Nhưng ngày lại ngày chiếm tim ta
Rồi đến khi đôi người đôi ngả
Chẳng cớ chi ta cũng thấy buồn
Lại nhớ những cảm xúc vụn dại ban đầu sao thương thương gì đâu hihi
UH, chị ngắm mưa tự nhiên nhớ thời tuổi trẻ quá
Tình cờ đọc được trên 1 bài báo thấy hay thế là share ngay
Bài thơ hay quá em hén, đọc rất thích