a đã từng sống về đêm, như một con cú trong rừng sâu vậy. Ngày ngủ, đêm lang thang khắp nơi tìm kiếm những thông tin, những gì liên quan đến người ta yêu thương. Ta lại nhớ, nỗi nhớ cứ hoành hành trong ta mỗi khi đêm về, từ hình ảnh, nụ cười và những câu nói dí dỏm của người cứ trong suy nghĩ của ta.
Đã bao đêm, ta trằn trọc suy nghĩ. Nghĩ về tương lai, về gia đình, bạn bè, và người ta yêu thương.
Ta nghĩ ta sẽ là một ông chủ nhỏ của một nhà hàng lớn, sẽ có cả khu vui chơi giải trí cho mọi người vui vẻ và thư giản.
Ta nghĩ ba mẹ ta sẽ được an nhàn, sẽ được sung túc khi ta trưởng thành và thành công.
Ta nghĩ về những người bạn thân thương trong cuộc đời ta, từng nét mặt và nụ cười của họ, thật bình yên.
Ta nghĩ… nghĩ về một người mà ta từng yêu thương hơn chính bản thân ta, một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc và ấm áp tình thương cho đến già.
Ước mơ mà ! Ta có quyền được mơ ước chứ, không ai cấm cả. Nhưng quan trọng, ta đã lún sâu dần vào những giấc mơ và làm bản thân mình mất giá trị. Ta mất kiên nhẫn dần trong sự chờ đợi hiện thực, ta mất cảm xúc khi mơ tưởng về một tình yêu vĩnh cửu.