Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
– Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có mẹ, có con
Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
– Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
– Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
Trời vẫn nắng, vẫn râm…
…Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
(St)
Nhanh khi cần nhanh và chậm khi cần chậm, mình nghĩ như vậy mới đúng
Cuộc đời nếu không nhanh sẽ bỏ lỡ nhiều việc hoặc có thể sẽ đến sau người khác nên đôi khi ta cần chậm lại để lấy sức mà bước tiếp, vội vàng chi cho vấp ngã rồi đau.