HAY LÀ MÌNH BẤT CHẤP CƯỚI ĐI ANH
Hay là mình bất chấp cưới đi anh
Kệ người ta rèm pha vì yêu nhau quá vội
Mình thật lòng thì có gì là tội lỗi
Hiểu thật nhiều thì quyết cưới đi thôi
Anh biết không, thời gian vẫn cứ trôi
Tuổi chúng mình còn đâu mà trẻ nữa
Gần ba mươi cớ sao còn lần lữa
Vẫn nghĩ mình còn trẻ quá sao anh
Ngày lại ngày, em thức trọn năm canh
Nằm một mình em thèm ôm ai đó
Mẹ vẫn nhắc “sắp sang băm rồi đó
Có phải còn là hăm mấy mà rong chơi”
Hay là mình cứ thử cưới anh ơi!
Chúng bạn nói cưới nhau giờ vui lắm
Sống cùng nhà chẳng bao giờ lo lắng
Chăm sóc gia đình chứ chẳng giống độc thân
Hay là mình cưới nhau cho thêm gần
Chứ ở xa em thấy cô đơn lắm
Khi trời lạnh ai đưa tay em nắm
Lúc mưa về cũng chẳng thấy anh đâu
Mình cưới đi để em được làm dâu
Anh còn có cơ may làm chú rể
Con chúng mình em sinh để anh bế
Gọi chúng mình bằng hai tiếng “mẹ, cha”
*Angelet*
27 tuổi, Con người ta không còn mơ ước gì ngoài một mái ấm đi về như những bạn bè cùng trang lứa.
27 tuổi, Con người ta cũng không tham vọng gì nhiều hơn là có một nửa yêu thương được trọn vẹn bên mình.
Và…27 tuổi, Con người ta hơn ai hết muốn được khoác lên mình bộ váy cưới lung linh trong ngày trọng đại.
Ấy vậy mà em- cô gái 27 tuổi ấy đã không thể khoác vai người yêu mà bước đi trên con đường trải đầy hoa hồng như dự định. Lúc này đây, em thực muốn mình có thể ” bất chấp” giống như bài thơ em đã viết. Bất chấp yêu- bất chấp cưới.
Sinh ra trong một gia đình truyền thống, em buộc mình phải sống theo những quy luật và lễ giáo. Mọi ý kiến của các thành viên trong gia đình dù không bắt buộc phải nghe theo nhưng cũng không thể bỏ qua.
Chúng mình quen nhau không ít thời gian. Trong suốt tháng ngày qua, chưa lúc nào em không cảm nhận được tình yêu chân thành ấy. Anh hết lòng vì em, vì gia đình mà chúng mình dự định. Thậm chí, anh cũng đã chuẩn bị cho lễ cưới của chúng mình thật chi tiết và tỉ mỉ. Anh vẫn nói: ” Mong ước của anh là được nhìn thấy em mặc váy trắng cô dâu, anh chắc cũng rất đẹp trai trong bộ đồ chú rể”. Chúng mình vẫn nghĩ rằng… ngày đó chẳng còn xa.
Trớ trêu thay, Em không thể “bất chấp”- Anh cũng chẳng đành lòng.
Ngày em nói chia tay, anh ôm em bật khóc. “Anh sửa nhà, anh mua giường, mua tủ, mua đồ cưới để cho ai khi cô dâu anh định cưới chẳng phải là em?”. Tháng 10 đến gần, sinh nhật em đến gần, ngày cưới dự định cũng đến gần. Em không còn nghĩ được gì ngoài bất lực nhìn anh.
Đã có những lúc em nghĩ rằng” Có lẽ cả đời này em sẽ chẳng lấy chồng nữa?” nhưng em vẫn muốn mình được một lần mặc váy cưới cô dâu, một lần biết đến cái cảm giác hạnh phúc của bao người con gái khác, một lần để biết mình là một cô dâu xinh đẹp…nhưng chú rể sẽ không là ai cả.
Em muốn mình xinh đẹp như người ta
Khoác trên mình váy cưới xinh màu trắng
Nhưng bên em chỗ ngồi kia còn vắng
Dẫu có buồn, một lần thử được không?
Em muốn THỬ LÀM CÔ DÂU.
vote..love..cm cho bạn nhé..chúc bạn may mắn…qua ủng hộ mình vs nhé…:)
Chúc bạn sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp trong sự kiện. Qua vote cho mình với nha 🙂
vote cho cô dâu xinh đẹp 🙂 qua bình luận ủng hộ cho mình nữa nhé !
Em đã ấn love rồi chị Loan ơi, chị cũng ủng hộ em nha.
Vote cho nhau nhé! Chúc bạn may mắn!