Cơn mưa ngày ấy đã không thể ngăn anh và em…
Em đứng bắt chuyến xe buýt từ Đồng Nai lên Sài Gòn thăm anh giữa con đường ngập nước và cái se lạnh sáng sớm vì cơn mưa rả rích suốt cả đêm qua. Em không báo trước vì em muốn anh bất ngờ trong ngày ngày 1 tháng 4. Ngồi trên xe, nhìn mưa hắt vào cửa kính, như mang theo bao kỷ niệm
Anh và em ở gần nhà nhau lúc còn nhỏ, em có biết anh nhưng không nhớ rõ. Tết em về thăm quê thì cũng vô tình gặp anh nghỉ phép về thăm nhà. Vài ba câu hỏi thăm, lại trở nên thú vị vì em ở trọ gần đơn vị của anh, rồi em cũng đã vào đơn vị thăm bạn vài lần, người đó cũng là bạn anh, tính ra mình cũng có duyên lắm chứ, phải không anh?
Sau lần đó, mình nhắn tin với nhau, ban đầu chỉ là vu vơ chuyện học hành, sở thích. Rồi sau đó là chuyện bạn bè, gia đình, chuyện em đi học, có gì em cũng kể với anh. Hàng ngày em được anh quan tâm, được nghe anh tâm sự, không biết khi nào đã trở thành thói quen.
Mình là bạn, em luôn tự nhủ như thế, nhưng mỗi lúc bên anh em thấy lạ lắm, một cảm giác rất bình yên. Em cũng không biết tình cảm mình dành cho anh là như thế nào nữa, một tình cảm khó gọi tên…. Rồi không biết từ khi nào, em đã biết nhớ anh, tay cầm điện thoại chờ mong một tin nhắn, không phải những tin nhắn tình cảm, chỉ là những tin nhắn hỏi thăm bình thường thôi, nhưng không hiểu sao em lại hạnh phúc vô cùng.
Có lần, anh như mất tích, không điện thoại, không tin nhắn…
Ngày đầu tiên, em nhớ…
Ngày thứ hai, em rất nhớ… Em là gì của anh mà em phải nhớ?
Ngày thứ ba, em vẫn rất nhớ… Em nhắn tin, anh không trả lời, em gọi điện thoại cho anh cũng không được, anh chưa bao giờ như thế. Em giận, em là gì của anh mà em phải giận?
Ngày thứ tư, điện thoại của anh vẫn không liên lạc được. Em không cần biết em là gì của anh, em thật sự rất lo lắng…
? Mãi đến cuối tuần, em mới nhận được tin nhắn: “ Anh nhớ em”, chỉ 3 từ thôi đã mắt em nhòe đi, em ghét anh, ghét lắm anh biết không? Tay em cầm điện thoại, tin nhắn soạn rồi xóa, … Em lại nhận được tin nhắn: “Em ơi, tới giờ anh phải đi ngủ rồi. Mấy bữa nay anh hành quân. Em ngủ ngon nha”.
Khi hành quân là không được dùng điện thoại, kỷ luật quân đội nghiêm ngặt. Anh có biết em cũng nhớ anh, em muốn gặp anh. Nghĩ là làm, 9h30 tối, em xuống bếp nấu rau câu, em muốn dành tặng anh điều gì đó chính tay em làm. 11h thì cũng xong món râu câu 3 lớp, em cẩn thận đặt thành quả vào tủ lạnh rồi mới đi ngủ.
Nằm trong phòng, nghe tiếng mưa rơi, em không sao ngủ được, vì mưa, hay chính vì niềm hạnh phúc trong lòng?…
Sáng em dậy sớm chuẩn bị mọi thứ, trùm áo mưa rồi đi bộ ra đường lớn đón xe. Gió thổi mạnh, những hạt mưa tạt vào mà đau buốt và lạnh căm, tay em ôm chặt chiếc balo nhỏ, lòng ấm áp vô cùng.
Đến gần 8h, em giả là mình vừa ngủ dậy rồi nhắn tin cho anh :
– Anh đang làm gì đó?
– Anh đang nằm đọc sách.
– Hôm nay có gì vui không anh?
-Anh mới bị lừa em ơi! Thằng bạn nó kêu em tới thăm, làm anh phóng xuống cầu thang xém té, mà có thấy ai đâu
– Sao anh dễ bị lừa vậy hả?
– Anh không biết…
– Vậy để em lên thăm anh nha
– Trời mưa, em đừng đi,
– Anh có muốn gặp em không?
– Không, mưa rồi, gặp gì…
– Vậy em về nha,
– Em đang ở đâu?
– Ngay cổng đơn vị
– Chờ anh…
Rồi chưa đầy 5 phút sau em đã thấy anh xuất hiện, vẫn là bộ quân phục đó. Gần tới cổng rồi doanh trại anh không được phép chạy, nhưng nhìn từng bước đi của anh dương như rất gấp, rất vội vã. Anh nhìn em, thở dài một cái, mà cớ sao lại kèm theo cả một nụ cười tỏa nắng!?!
Anh lau nhẹ những giọt mưa còn vương trên tóc em, đưa tay lấy chiếc balo của em đeo lên vai, tay kia nắm lấy tay em rồi bước đi, em bẽn lẽn cuối đầu, dường như em nghe thấy tiếng anh thì thầm: “Em ngốc quá!”.
Anh chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, không nói gì mà chỉ nhìn em, em quay đi, đưa tay hứng lấy những giọt mưa, chơi trò con nít, xem giữ nước trong tay được bao lâu.
Rồi với chiếc balo, lấy ra hộp rau câu, khoe thành tích.
– Em ăn thử chưa, anh ăn thấy kỳ kỳ…
– Em chưa thử, mà sao lại…. -Em chưa nói hết câu thì anh đã đút rau câu vào miệng em
– Không ngon hả anh?
-Ngon lắm, cái gì em nấu anh ăn cũng ngon hết, nhưng mà nhiều quá, em ăn với anh nghen, để anh đút cho!
Cứ như thế em với anh vừa ăn vừa nói chuyện, (ăn chung một muỗng đó nha, hình như hơi mất vệ sinh, nhưng mà…em thích). Anh kéo em lại gần, anh ngồi ngoài để che cho em những cơn mưa vô tình theo gió hắt vào:
– Tuần vừa rồi anh đi hành quân, không được xài điện thoại, em đừng buồn nha!
– Ai thèm buồn đâu, kệ anh chứ
– Em cũng đừng có nhớ anh nha!
– Ai thèm nhớ anh chứ!
– Vậy em lên đây làm gì hả?.
– Em tiện đường đem rau câu qua cho anh ăn thôi.
– Vậy là em không nhớ anh thiệt hả?
– Thiệt mà!!!
– Thôi thôi, anh biết hôm nay là 1 tháng 4, nhưng mà em không cần nói xạo đâu…
– Em…em…,- Em lại ngượng ngùng cuối mặt, không biết nói gì
– Em nè, anh nhớ em!
Em bất giác ngước lên, anh nhẹ nhàng hôn lên trán, rất nhẹ thôi, giây phút ấy một cảm giác lạ chiếm lấy tim em, em hồi hộp, chớp mắt nhìn anh…
– Em đừng có nhìn, anh ngại lắm,
– Dạ? Ai mới là người phải ngại đây không biết nữa….
Lúc em phải về thì mưa lại bắt đầu nặng hạt anh trùm áo mưa đưa em ra trạm xe buýt, nhìn bộ quân phục anh ngấm nước nhưng anh vẫn kéo em nép vào người anh, tránh những cơn mưa, em đã nghĩ, anh sẽ mãi che chở cho em như thế…
Em lên xe, quay lại vẫn thấy anh đứng đó, tay vẫy vẫy em, đến khi xe đi khuất.
Anh có biết là em đã hạnh phúc như thế nào về ngày hôm đó không. Bên anh em luôn cảm thấy thật bình yên, và hạnh phúc đến từ những điều đơn giản nhất…
Tình yêu thật sự giống như những cơn mưa, chạm vào chúng ta vô tình và bất chợt.
Đến bây giờ, khi anh công tác trong môi trường quân đội, mình vẫn như thế, không thể trò chuyện, tâm sự hàng ngày, đôi khi cả tuần em mới nhận được một tin nhắn hoặc cuộc gọi tin từ anh, nhưng chỉ đơn giản thế thôi, cũng đủ để em ấm lòng.
Và khi những cơn mưa bắt đầu rơi, cũng là bắt đầu trong em một mùa nhớ…
Em vẫn kiếm tìm hạnh phúc ấy, tìm sự che chở ấy, sự bình yên ấy. Vẫn là những chuyến xe buýt đường dài, lên đơn vị thăm anh, vài tiếng bên nhau thật ngắn ngủi, nhưng hạnh phúc thì bền lâu…
Ủng hộ 2 bạn, chúc 2 bạn hạnh phúc và may mắn trong cuộc thi lần này nhế
Chúc bạn luôn hạnh phúc bên nhau và gặp nhiều may mắn nha ^_^ ủng hộ mình 1 cmt trên 15 từ với ạ. hihi tks nhiều ^_^
> ... Xem thêm Đóng lạisao 2 câu chuyện hơi khác nhau nhỉ, chuyện này vui hơn.
... Xem thêm Đóng lạichúc 2 bạn sớm thành đôi nhé
giúp m 1 comment với nhé
Cảm ơn bạn, bài viết của bạn rất hay, chúc bạn may mắn với cuộc thi này nha
Cảm ơn bạn, bài viết của bạn rất hay, chúc bạn may mắn với cuộc thi này nha