Có những đêm trời yên biển lặng.
Trăng dát vàng trên ngọn sóng lăn tăn.
Ôm cây đàn gửi lời hát về em.
Anh không hiểu mình yêu em hay biển?
Nhớ những chiều con tàu về bến.
Cảng bồi hồi thành phố biển nhớ thương.
Anh đã về mang theo gió đại dương.
Em đón đợi cả một trời nhung nhớ.
Ôm em vào lòng thương em nhiều quá.
Nghe trong tim sóng đã xô bờ.
Em đây rồi mà cứ ngỡ trong mơ.
Anh mới hiểu mình yêu em như biển.
Sau những lần về lại nôn nao nhớ sóng.
Anh theo con tàu đi khắp đại dương.
Biển cồn cào giận dỗi ghen tuông.
Như trách móc anh yêu em hơn biển.
Tàu đã xa bờ lại không nguôi nhớ bến.
Sóng lắc lư trào cuốn lên boong.
Thương con tàu thương cả đại dương.
Và thương lắm tình em đằm thắm.
Bình luận