Gió lạnh đầu mùa, rưng rưng nỗi nhớ.
Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ một chiều mơ.
Nỗi nhớ bơ vơ, hoàng hôn nhuộm đỏ.
Bóng anh ngồi, lặng lẽ, mặt hồ xa.
Gió lạnh về, đong đầy những ngày qua.
Một chút bâng khuâng, của khúc tình ca.
Em nhớ mãi, bài thơ em đã viết.
Em nhớ anh, một chút, được không anh?
Sẽ chẳng thể, đánh thức trái tim anh.
Bằng nỗi nhớ, dù mỏng manh như thế.
Nhưng em biết, niềm tin em có thể.
Đợi chờ anh, là hạnh phúc của em.
Sẽ chẳng thể, biến bộ phim mình xem.
Thành giấc mơ, anh và em ngày tới.
Nỗi nhớ chiều không anh, sao chới với.
Sao ắp đầy, những nỗi nhớ không tên.
Gió đầu mùa, mặc ấm nhé, đừng quên.
Đừng quên xoa tay, mỗi khi thấy lạnh.
Đừng ngồi một mình, lúc buồn hiu quạnh.
Gửi tặng anh, khăn gió ấm bình yên.
Em sẽ để, cảm xúc đến tự nhiên.
Sống thật lòng mình, như em đã có.
Biết đâu vào ngày đẹp trời nào đó.
Có một người bất chợt nhớ tới em?
Bình luận