Bạn Nguyễn Thị Nhung chia sẻ: Yêu anh, lấy anh như là một định mệnh! Anh là chiến sĩ cảnh sát biển – Đến hẹn anh lại đi, đi theo tiếng gọi của Tổ Quốc, Trường Sa, Hoàng Sa…. Và cứ thế cũng câu nói quen thuộc: “Ở nhà ngoan nhé, anh đi rồi anh lại về”, sóng điện thoại cũng ít dần theo từng hải lý, cho tới khi em không còn được nghe tiếng anh nói nữa. Nỗi nhớ của em góp nhặt ngày một nhiều thêm, tình yêu ngày một lớn dần.
Một ngày trôi qua, một tuần, một tháng và cả nửa năm trời… em mới nghe được chuông điện thoại quen thuộc, cảm xúc như vỡ òa, em ôm điện thoại và khóc, “Anh à, anh yêu của em đó phải không?”. Hạnh phúc lắm khi được nghe tiếng anh sau những ngày anh đi làm nhiệm vụ trở về, và cứ thế tình yêu của chúng ta cũng đến ngày nở hoa.
Bình luận