em con gái Sài Gòn, anh con trai miền Tây, mình gặp nhau, và ngày anh nói thương em, anh còn nhớ….
“Có một không gian nào đo chiều dài nỗi nhớ,
Có khoảng mênh mông nào sâu thẳm hơn tình yêu.
Ở đầu đây nỗi nhớ anh mơ về bên em,
Ngôi sao như xuống thấp cho ta gần nhau thêm.
Đêm nghe tiếng mưa rơi
Đếm mấy triệu hạt rồi mà chưa vơi nỗi nhớ
Ở hai đầu nỗi nhớ
Yêu và thương sâu hơn
Ở hai đầu nỗi nhớ
Nghĩa tình đằm thắm hơn ”
Anh hát bài đó, em ngại ngùng đỏ mặt, vậy là mình yêu nhau, 6 năm chung 1 con đường đúng không anh
Bình luận