Anh bây giờ có đang nhớ em không?
Sao chúng mình cứ ngày càng xa như thế?
Em một mình chông chênh ngã rẽ
Mà chẳng biết chốn nào mới có thể dừng chân…
Sao anh cứ đẩy em vào giữa chốn mông lung
Giọt cafe ướt nhòe đôi mắt đỏ
Em biết phải làm gì khi niềm tin cứ sượt qua như gió
Chẳng giận hờn gì mà vẫn cứ chơi vơi
Bao nhiêu lâu anh không nói yêu em rồi?
Ngày dài rộng, đêm thì sâu hun hút
Đôi khi em (cứ dại khờ) chợt ước
Mình trở về lúc làm bạn ngày xưa
Em một mình xoay sở với cơn mưa
Một mình khóc và tự che con nắng
Một mình nhớ và một mình ôm khoảng lặng
Một mình đêm và (có lẽ) một mình yêu
Anh đi xa cho tím nhạt buông chiều
Em giằng xé ra đi hay ở lại
1, 2 năm có làm nên mãi mãi?
Khi bây giờ ta nhạt thế này đây?
bài thơ nhiều cảm xúc quá
Những gì đã phai nhạt thì khó lòng khiến nó đậm đà lại. Nhất là một phía còn yêu một bên đã buông…
... Xem thêm Đóng lạiYêu nhạt sẽ cho đời vị đậm mới. Tình yêu sẽ rộng lớn hơn khi ta không dồn hết tâm trí vào một người đã bớt yêu ta.