Theo bạn, hạnh phúc là gì. Sẽ có rất nhiều câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng với riêng tôi: hạnh phúc khồng chỉ là nụ cười, hạnh phúc còn là những giọt nước mắt rơi trên bờ vai tin cậy. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình như một niềm hạnh phúc, một câu chuyện cổ tích giữa đời thường.
Chuyện cổ tích ngày xưa:
Có một cô bé và một cậu bé học chung lớp với nhau.
Cậu bé- có ngoại hình cao to, phong độ- có lẽ là thần tượng của nhiều cô gái. Nhưng không. Cậu là sự bất lực của thầy cô, là nỗi khiếp đảm của nữ sinh trong lớp.. cậu chính là học sinh cá biệt của lớp. Bỏ tiết- vắng học thường xuyên có tên cậu. Cậu ngồi học tách biệt ở bàn cuối gần cửa sổ- đó được xem là lãnh thổ bất khả xâm phạm của cậu.
Cô bé – một nữ sinh có khuôn mặt khả ái, dáng người nhỏ nhắn ưa nhìn. đặc biệt cô bé có một mái tóc rất dài và óng mượt, luôn luôn tết bím gọn gàng. Cô bé là học sinh mới của lớp. Ngày cô đến nhận lớp mới, thầy giáo tặc lưỡi xếp cô ngồi cùng bàn với cậu bé vì lớp hết chỗ trống. Các bạn nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Cô bé vô tư ngồi cạnh. Cậu bé thì không tỏ thái độ gì.ngày ngày cô bé đến trường với cái bím tóc dài thượt ngúng nguẩy theo nhịp bước chân cô. chiếc bàn giờ đây nổi bật với dấu phân cách giới tuyến. cô chẳng dám xâm phạm nữa li. bao trò đùa tai quái của cậu bé vẫn diễn ra nhưng nạn nhân giờ đây là cô bé tóc bím tội nghiệp. cô vẫn kiên cường với các thử thách cậu bé bày ra.điều này làm cậu cảm thấy khó chịu vô cùng.có thể nó chạm đến sự hiếu thắng của cậu trai mới lớn.cũng có thể à một cái gì đó cậu không định nghĩa được. Chỉ biết chuyên gia trốn tiết giờ đây chưa vắng học bữa nào. Cô bé và cậu bé như mặt trăng và mặt trời- không ai nói với ai lời nào. Cô bé càng trốn tránh cậu bé càng kiếm cớ gây sự. Một hôm ngồi buồn cậu bé quay sang định kiếm chuyện với cô bé thì vô tình nhìn thấy cô bé đang cắm cúi viết bài. Từng sợi tóc mảnh mai lòa xoà trước mặt. Cậu mỉm cười…
Ngày hôm sau đến lớp, trong cặp cậu có thêm một thứ. khi cậu bé hí hửng bước vào lớp với bao dự định trong đầu thì bắt gặp hình ảnh ngăn bước chân cậu. ở cuối bàn kia có một cô bé đang quay mặt ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng trôi theo những suy tư, mái tóc dài buông xõa như dòng suối. ánh nắng chiếu lên mái tóc làm ánh lên những tia sáng nho nhỏ dễ thương. cô bé không thắt bím như mọi ngày. phát hiện mới mẻ này làm cậu bé cảm thấy có cái gì đó reo hò nhảy múa. Cậu đến bên cạnh nhưng cô bé không mảy may để ý. Có lẽ cô còn mãi theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. ngồi xuống chỗ, thấy cô bé vẫn lơ đễnh, cậu bé lôi từ trong cặp sách ra một vật. và…phựt… một lọn tóc dài đen óng đã nằm gọn trong tay cậu- thủ phạm lấn chiếm bàn học đã được giải quyết gọn gàng. một số bạn thấy thế thì hét lên. cậu bé khoái chí với chiến lợi phẩm của mình. cô bé quay sang nhìn thấy cây kéo và lọn tóc của mình trên tay cậu bé. Nụ cười trên môi cậu bé chưa kịp tắt. Cậu bỗng cảm thấy tất cả như ngừng trôi. Toàn thân cậu như có trăm ngàn mũi kim xuyên qua, cơ mặt cậu méo mó biến dạng theo nụ cười còn dang dở. Có cái gì đó trong cậu đổ rầm. Là nước mắt… Cậu nhìn thấy những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên mặt cô bạn cùng bàn. ngoài dự liệu của cậu- cô bé không phản ứng bình tĩnh như hư mọi lần. Hết nhìn lọn tóc rồi nhìn cậu bé,không nói lời nào cô chạy ào ra cửa trước ánh mắt còn ngỡ ngàng của bao người. Mái tóc dài cô chưa kịp thắt bím tung bay trong nắng theo nhịp bước chân. Từng sợi từngsợi đan xen lẫn lộn vào nhau như sự rối bời trong lòng cậu bé lúc bấy giờ. đầu óc cậu trống rỗng. Cậu đứng bất động nhìn cô bạn nhỏ chạy lướt qua rồi mất hút sau hành lang lớp học. Mùi hương thoang thoảng ừ mái tóc vấn vít thít chặt người cậu. Tiếng nức nở còn vang vọng hệt những chiếc chùy của thiên lôi đánh vào tim cậu đau nhói. Tiết học trôi qua đối với cậu dài tựa thế kỷ. Nhìn sang chỗ ngồi kế bên chiếc cặp nhỏ của cô bạn vẫn nằm lặng lẽ trong ngăn bàn, chỗ ngồi trống trải như lòng cậu lúc bấy giờ. Không có nhỏ ngồi kế cậu cảm thấy một nỗi buồn hụt hẫng khó gọi thành tên… Tóc dài ơi, xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em, anh đã sai rồi…
Chuyện cổ tích ngày nay:
Sau vụ anh cắt tóc, có lẽ cô sẽ hận anh rất nhiều. nhưng không ngờ nó lại kéo họ lại gần nhau hơn, hiểu nhau hơn. Tình duyên của họ từ đó mà nảy nở. Một mối tình học trò kéo dài suốt 9 năm, lại là mối tình đầu. Bạn bè nhìn hai người đầy ngưỡng mộ.Cô thực sự rất mãn nguyện. Có anh bên cạnh dù còn nhiều khó khăn phía trước nhưng cô vẫn nguyện nắm tay anh đi suốt con đường đời. Duyên phận… họ chỉ có thể lý giải như vậy cho tình yêu chính mình.
Hạnh phúc ngọt ngào là điều mà anh muốn nói về gia đình nhỏ ấm áp của mình, về vợ và con trai bé bỏng mà anh hết lòng yêu quý hơn cả chính bản thân. Câu chuyện tình yêu họ tựa như cổ tích, dù gặp nhiều khó khăn nhưng anh tin họ sinh ra trên đời này là để dành cho nhau, anh tin tình yêu của họ đủ lớn để có thể mang đến cho nhau niềm hạnh phúc trọn vẹn trong đời. Và họ đã gắn kết với nhau tựa một lẽ tự nhiên như thế….. Họ của ngày hôm nay đã trưởng thành và chững chạc hơn xưa. Thế nhưng mỗi lần nhắc đến kỷ niệm ngày ấy, nụ cười giòn tan và hạnh phúc viên mãn đong đầy trong từng ánh mắt nụ cười của họ.
Ảnh ngày xưa ngố ngố mà dễ thương quá chị hi. Chúc hai anh chị luôn hạnh phúc
cảm ơn em nha, chị cũng cảm thấy mình là người may mắn với mối lương duyên này
wow, hai anh chị hạnh phúc quá, đúng là thiên duyên tiền định nha